Richard Feynman Nhà vật lý lỗi lạc 

Tôi có một người bạn là nghệ sĩ và lâu lâu anh ấy có một quan điểm tôi không đồng ý. Anh ấy từng nâng một cành hoa lên và nói “Nhìn xem, nó thật đẹp,” và tôi đồng ý. Rồi anh nói “Một nghệ sĩ như tôi có thể nhìn thấy nó đẹp thế nào, nhưng một nhà khoa học như anh thì mổ xẻ nó hết ra, rồi nó trở thành một thứ vô vị,” và tôi thấy anh ta hơi “chạm dây”. Đầu tiên, vẻ đẹp anh ta nhìn thấy cũng hiển hiện với những người khác và cả tôi nữa, tôi nghĩ vậy. Có lẽ mỹ cảm của tôi không được tinh tế bằng anh, nhưng tôi cũng biết thưởng thức cái đẹp của một bông hoa. Song song đó, tôi lại nhìn thấy được hơn rất nhiều thứ trong bông hoa ấy hơn anh ta. Tôi có thể hình dung ra những tế bào trong đó, những phản ứng phức tạp xảy ra bên trong, đều có vẻ đẹp riêng cả. Ý tôi là, không chỉ có vẻ đẹp một chiều, ở tầm xenti-mét, mà còn có vẻ đẹp ở những quy mô nhỏ hơn, cấu trúc bên trong, và cả những quá trình. Việc màu sắc của hoa tiến hóa để chiêu dụ côn trùng đến thụ phấn rất thú vị; điều đó có nghĩa là côn trùng có thể có nhìn thấy màu. Nó dẫn đến một câu hỏi: vậy mỹ cảm có tồn tại ở các dạng sống đơn giản? Tại sao nó lại phù hợp với thẩm mỹ?… Đủ mọi câu hỏi hay ho mà hiểu biết khoa học chỉ có thêm vào, chứ tôi không hiểu nó bớt chỗ nào, cái hào hứng, cái bí ẩn và cái mê đắm của một bông hoa.
Richard Feynman